Khó hiểu tuyển Anh
Premier League là giải đấu hấp dẫn nhất hành tinh. Tuyển Anh được tập hợp gồm toàn cầu thủ ngôi sao. Ngoại hạng Anh trở nên thân thuộc và được yêu quý ở Việt Nam. Vì lý do này, rất nhiều người Việt coi tuyển Anh là “đội nhà” trong các giải đấu lớn xem qua truyền hình.
Tuy nhiên, bao năm nay, tuyển Anh vẫn chưa cho thấy sự thuyết phục, cũng chưa xứng đáng với mỹ từ Tam sư của họ. Giải đấu nào tuyển Anh cũng nhận được sự kỳ vọng lớn lao. Mọi quan tâm của NHM đất Việt dồn vào họ như thể, các ngôi sao Premier League ở ngay Việt Nam vậy!
Hôm nay, tuyển Anh đã thắng Đức, đã trả món nợ 25 năm cũng tại Wembley. Nhưng cách họ giành chiến thắng, cách họ sử dụng nhân sự và cách họ vận hành lối chơi vẫn tạo cho người xem cảm giác “ăn may”.
Nó hệt như kiểu chúng ta ngồi trên lửa trong mỗi trận đấu của Tuyển VN thời bao cấp. Vừa xem đá bóng, vừa bực bội, vừa giận, vừa tức nhưng cũng lại vừa thương, chỉ mong đội bóng mình yêu vượt qua “cửa tử”.
Tuyển Anh hôm nay gặp Đức cũng y hệt thế. Vẫn chấp chới, tấn công hay phòng ngự chả rõ ràng. Nhân sự thì luôn khiến người ta phải đặt câu hỏi. Harry Kane ghi được bàn nhưng phong độ thì “ngửi không nổi”. Tôi tin rằng, nếu cầu thủ khác được sử dụng, có thể tuyển Anh sẽ chơi mạch lạc hơn dù không biết cầu thủ đó có ghi bàn hay không? Ở tuyến giữa, cặp tiền vệ Rice – Philipp cao to lực lưỡng nhưng vẫn rất nhiều lần để hở hoác khu trung tuyến. Tính kết nối giữa các tuyến cực thấp, cự ly đội hình cũng không duy trì nổi. Thật khó hiểu khi HLV Southgate sử dụng họ gần hết trận. May mà tuyển Anh kỳ này có hàng thủ chơi rất ổn!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bóng đá chả khác gì cuộc đời. Hay quá có khi cũng không tốt, dở dở một tý lại hoá hay. Vì bóng đá hay người thành công, giỏi mà không có “Vận số tốt” thì cũng vứt đi hết! Hơn thua nhau có khi chỉ là may mắn thôi…
Tuyển Anh của HLV Southgate kỳ này, biết đâu cứ đá kiểu cầu may, tù tù thế mà lại trở thành “cái tên được Chúa chọn” cũng chưa biết chừng!
Bảo Thắng (Sân Cỏ 365)